Friday, January 29, 2010

Day 83 (1/27/10): Jersey Girl

I woke up next to Nicole feeling 90 percent better, but that might have  had to do with the fact that I slept really soundly next to Nicole. I can’t remember the last time I made it through the entirety of the night without waking up thirsty or in desperate need of urination, but it was nice.  She woke me up at 6AM scrubs-clad, and bumping into the edge of my bed. This was the first time I’d actually heard her curse.  I learned that she went for the obscenity in the case of injury, and I loved that about her. She told me to go back to bed, and something in me couldn’t.  I “made” her breakfast in the form of pouring Corn Flakes into a bowl, followed by almost expiring milk.

She left and I hazily started getting ready for work, somehow managing to be early for the first time in quite some time.  There was a nagging in my stomach, telling me to cancel on the date for the night and I weighed the options for a solid hour before begrudgingly texting the girl to tell her that I was looking forward to later.

Fast Forward to six forty-five and I’m across the table from a born and raised Jersey girl. If you aren’t from New York. I mean really, truly from New York, not a transplant from the mid-west, you probably don’t get the New York hatred of Jersey.  Jersey girls leave a bitter taste in your mouth worse then cheap scotch.  CT girls are AOK, but you best beware of Jersey girls. Some of them fly under the radar, and are more than slightly ashamed of it, but no, not this girl.  Within minutes about talking about Red Hook, I knew that feeling was akin to something you get in your stomach before tragedy is about to strike, not a twinge of guilt.  I asked her questions to calculate an escape plan, but wound up staying there for hours, ordering more rounds than I should have. It was one of the most expensive, bad dates of the project.

[Via http://100girls100days.com]

Wednesday, January 27, 2010

Perth Australia Day Skyworks 2010

I wanted to try something different this year, so I revisited one of the freeway overpasses that I had previously visited on another photo shoot.

My original plan was to shoot alongside the river, but the tide had come in late in the afternoon, and there wasn’t anywhere good to stand since the water level had covered the beach and it was hard to get a clear shot of the city skyline so I decided to shoot from the overpass to take advantage of the traffic travelling along the freeway resulting in a combination of the fireworks and traffic trails.

I can’t believe the amount of stupidity I witnessed last night. I was taking photos from a freeway overpass over the Kwinana freeway and before the fireworks started, 4 men ran across the freeway (And crossing the train lines) and then back again, and if that wasn’t stupid enough, they were completely naked! LOL

I can’t believe that despite all the warnings about parking your car on the side of the freeway and how police were going to crack down on it which was on the news and on the radio all day, we witnessed cars all stopping in the Emergency lane, and within 15 mins of the fireworks, there was a line of cars parked along the emergency lane. To make matters worse, it was where the lanes merged up, and yet 4 cars decided to park where the lanes merge up, and we watched as 2 cars decided it was time to go, and as they were pulling out of the emergency lane, they nearly got cleared out by traffic travelling along the freeway! Eventually the Police came and told them all to clear off. I counted 25 cars in my final photo before the police arrived!

The thing was, where they all had decided to park, there was a big sign saying “Emergency stopping lane only” Absolute stupidity!

Overall it was a good show even though it got a bit windy around sunset, at least the temperature wasn’t to high this year.

Photos from the night can be seen over on my redbubble page:

http://www.redbubble.com/people/EOS20

[Via http://eos20.wordpress.com]

Monday, January 25, 2010

Fulfilled promise...

I got a wonderful surprise in email this morning.  A subbie I haven’t really talked to in quite awhile sent me an offline message over yahoo saying she’d fulfilled a promise made long ago.

Though Beautiful, she has a poor self image, like many out there, and never really wanted nudes of her to exist.  She always said if she ever got to the point where she could take some, she’d send me some.

Well, this morning when I checked the wrong email address (lots of people assume I use yahoo for email, since I have a yahoo IM, but I don’t), I found an email with 3 lovely attachments from her.

Let me just say…she has some WONDERFUL nipples.

Pity she lives so far away…

[Via http://evilestone.wordpress.com]

All was wrong ...

The workshop with Nadine Nacimovic was challenging, but leaving my comfort zone was exhilarating! This was in a very large format (100 x 70 cm) on the “wrong” paper (very smooth  and glossy carton) and the “wrong” crayons (dry pastel), pose time was 5 minutes. This is “no way to do watercolor”, but I loved the result…

[Via http://lizglass.wordpress.com]

Friday, January 22, 2010

Day 75 (1/20/10): The Unvite

I had loose plans with a girl to go grab a beer or seven. These plans were made when we were mutually under the influence, but I figured they would stick. So I shot her a text message around 2pm, to no reply. So I wrote it off, and decided to grab coffee and beer with a friend. I was ready to write off the day as unsuccessful when I got the phone call from the girl in question at 10 PM. I thought for a moment, and wasn’t exactly going to answer it immediately. I waited ten, fifteen minutes, and texted her back while I was walking through and picking up a few groceries, namely a six pack.

Twenty minutes later I was making my way through the bar and caught the back of her head almost immediately. She bought me a dollar Coors, and I said I’d get the next one.  We talked a little, just a tiny bit of mutual bitching about the same people, and so forth. She introduced me to her friends, and then we walked off to the corner, after about an hour and 2 beers, she got out of there and I was left with an odd sense of confusion over the whole ordeal.

I took out my phone and dialed.

[Via http://100girls100days.com]

Monday, January 18, 2010

The Gloden Globes

It is red carpet season and I cannot wait! The 2009 red carpets were pretty disappointing in my opinion and it looks like 2010 will be more exciting with the Golden Globes starting off with a major hit.  I will be posting my favorite red carpet dresses this season at the same time highlighting this year’s dress trends.  Take a cue from the red carpets!  You can get ideas for our never-ending wedding season.  

PALE NUDES, ALL DIFFERENT SHADES OF PURPLE AND OF COURSE BLACK DOMINATED THE GOLDEN GLOBES BUT MY ULTIMATE FAVORITE WAS UNIQUE AND FABULOUS AND WORN BY MY FAVORITE FASHIONISTA, DIANE KRUGER.  

Diane Kruger’s pink tulle bustier Christian Lacroix Haute Couture dress is just unusual and sometimes being unusual turns out to be dazzling, but it takes some risk.  Most of you might not like it but in my opinion, bottom line, Diane pulled the look off. 

Diane Kruger in Christian Lacroix Haute Couture

Diane Kruger in Christian Lacroix Haute Couture

I’ll start with the pale nudes worn by many from Kate Hudson to Drew Barrymore.  

Drew Barrymore wore an embellished nude Atelier Versace gown.  I love the shoulder and waist accents, just a tad bit futuristic.    

Drew Barrymore in Atelier Versace

Emily Blunt wore a simple but elegant baby pink tulle Dolce & Gabbana 

Emily Blunt in Pink Dolce & Gabbana

Kate Hudson wore a white Marchesa, it isn’t my favorite at all, but you can never go wrong with Marchesa. 

Kate Hudson in White Marchesa

Slowly making a shift from the pale nudes into the shades of purple, Chloe Sevigny wore a fab ruffled lilac Valentino gown  

Chloe in a Lilac Chiffon Valentino Gown

Onto the orchid purple, Sandra Bullock pulled of a fabulous Bottega Venetta.  I love how people are coming to recognize the cool designs of Venetta 

Sandra Bullock in Orchid Bottega Venetta

Sandra Bullock in Orchid Bottega Venetta

Onto the darker shade of purple, specifically plum, Rose Byrne wore a fabulous Lanvin.  I love her hair, accessories. and make up, they are the definition of simple elegance. 

Rose Byrne in a plum Lanvin

Rose Byrne in a plum Lanvin

Onto the black dresses below are my two favorites.  I love Penelope Cruz’s Armani Prive and January Jones’ old school elegance in a ruffled Lavin.  

Penelope Cruz in Giorgio Armani Prive

Penelope Cruz in Armani Prive

January Jones in a Black Lanvin

January Jones in a Black Lanvin

Lastly, and this dress goes with no theme, but the crimson red and the fit looks absolutely stunning on Cameron Diaz. 

Carmen Diaz in a Crimson Alexander McQueen

Cameron Diaz in a Crimson Alexander McQueen

VOTE NOW FOR YOUR FAVORITE 

  View This Poll

polls

[Via http://fashionthreads.wordpress.com]

Friday, January 15, 2010

Miru Kim

In 2007 a great photo series called Naked Splin City was shot by photographer Miru Kim. She took her own naked body and incorporated scenes of abandoned urban structures in New York City. The project later expanded to Europe, Korea, and Honduras. originally Kim was looking for rats to photograph in the subway but turned into a history discovery project on cities. The lighting is unique because Kim either relies on the sun or artificial light from her flashlight or bulbs in the area. Little light sources increase the focal areas of the photographs immensely. Kim’s face is always staring off looking at the place and never the camera, like a hidden spirit under concrete and lime stone.

[Via http://michaelchernoff.wordpress.com]

Wednesday, January 13, 2010

0002 Porndrawing - Triceratits

This summary is not available. Please click here to view the post.

Monday, January 11, 2010

Oh No!

Jenny Takes A Shower DVD cover

It’s a few months late, but still worth mentioning. It looks like my DVD “Jenny Takes a Shower” was featured on Flickfilosopher’s “Oh No! DVD of the Week” back in November. MaryAnn doesn’t seem to care for it, which is fine, but like me, she does seem to have a dry sense of humor. It really gets interesting reading all the comments people made about what they think the DVD is about.

Anyway, even though some people got the wrong idea, I think it’s great being part of a controversial subject that is really not much of a big deal in the first place. That’s all I have to say for now, since I need to take a shower and get some reading done. :)

[Via http://jennifersmusings.wordpress.com]

Friday, January 8, 2010

It's the lack of support that rankles

It’s the lack of support that rankles. The Crone was in work this morning before 8am. She didn’t leave until after 7pm and all day long she was concerned with sales plans, and curriculum development and personnel management and other time consuming issues. As she shut down her computer, she checked her facebook page which had more than 200 updates, most of them one-word and colorful: purple, white, black and a daring nude or two. Were her girlfriends (more than 200 of them) posting their favorite  pantone hue? Could the Crone safely post “orange” or was there a danger the question was something to do with the color of Iris Robinson’s sheets–or the fragility of the MP for Strangford’s mental state on some sort of Tom Ridge terror alert scale? (Ok, you have to have a very specific life experience to get both of these allusions, but the Crone craves your indulgence, she has  a lot to get off her chest.)  And why weren’t they including the Crone? The Crone posted a hurt-sounding status update–don’t forget a bosom pal–unburden yourself–make a clean breast of it.  She arrived home at 9pm to a couple of cryptic comments, but still she’d been left to dangle. So she turned to Google and is pleased to report that her status is now Gold. Pure Gold. And bigger than yours…

To find out what everyone’s revealing on Facebook, click here. To show your support, donate here.  And pause to admire a campaign that every girl can get behind.

[Via http://blarneycrone.wordpress.com]

Hà Nội: "Chướng tai gai mắt", văn hóa phục vụ

Cộng đồng mạng vẫn lan truyền một bài viết khá thú vị về sự khác nhau giữa hai TP lớn nhất nước: Hà Nội và TP.HCM, trong đó có viết một đoạn về sự cảm ơn: “Ở Sài Gòn, bạn dửng dưng khi thấy cô lễ tân cúi gập người chào bạn. Ở Hà Nội, bạn xúc động đến sững sờ khi thấy ai đó nói lời cảm ơn”.

Mặc dù là những đúc kết của cá nhân một công dân mạng tinh tế, nhưng được đông đảo tán thành và gật gù. Không chỉ lời cảm ơn mà văn hóa phục vụ ở Hà Nội hiện vẫn đang là vấn đề “đau đầu” với những ai quan tâm, yêu mến mảnh đất – con người nghìn năm văn hiến – nơi nổi tiếng với câu tục ngữ: “Không thơm cũng thể hoa nhài/ Dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An”.

“Áo ở đây đắt lắm đấy!”

Một lần, khi tôi ghé thăm nhãn hiệu thời trang N. tại đường Bà Triệu, có sự xuất hiện của một người khách là phụ nữ trung niên. Có lẽ vì cách ăn mặc của chị đơn giản nên ngay từ đầu các em bán hàng đã không mặn mà trong cách chào đón. Chị vẫn vui vẻ lựa chọn những bộ váy công sở, cầm những bộ mình ưng ý trên tay, đang dò đường vào phòng thử, thì cô nhân viên đứng cạnh đó lạnh nhạt: “Có chắc chị mua không? Đồ áo ở đây đắt lắm đấy!”.



Hà Nội:

Hà Nội nên học hỏi cách phục vụ của Tp.HCM.



Câu nói như đuổi khách của một cô nhân viên bán hàng chỉ đáng tuổi con, tuổi cháu khiến người khách sững sờ. Chị quay quắt lại chỗ thanh toán, rồi nhẹ nhàng hỏi cô nhân viên: “Lương tháng của cô được bao nhiêu?”. Cô nhân viên mặt mũi xám xịt chưa thốt nên lời thì chị nói tiếp: “Cô nhân lên vài chục lần rồi hỏi tôi xem có mua được nổi một bộ váy của cửa hàng cô hay không nhé?”.

Những câu chuyện như trên không phải là chuyện lạ, nó đang xảy ra hàng ngày, hàng giờ ở rất nhiều cửa hàng hiện nay. Lời nói được thốt ra từ cái miệng xinh xinh của cô nhân viên bán hàng – lạnh lùng, ngắn gọn và … đơn giản thế – nhưng đã gây ra sự tổn thương cho những ai phải hứng chịu.

Một người bạn của tôi cũng từng phải chịu cảnh tương tự. Khi chị đang xem cái áo khoác mùa đông khá bắt mắt thì người bán hàng lạnh nhạt: “Áo đó giá đắt đấy nhé” với ánh mắt không mấy thiện cảm, nếu không muốn nói là coi thường.

Là người kiếm ra tiền, nên câu nói đó không khác gì hành động hất nước vào mặt, chị sang ngay hàng bên cạnh lấy đúng chiếc áo tương tự và rút xấp tiền ra trả, không mặc cả  một xu – khiến cái miệng vừa thốt ra những lời “thanh lịch” kia cáu kỉnh khó chịu và không kém phần tiếc nuối!

Nhưng tưởng chỉ những người ăn mặc bình dị mới khiến các cô bán hàng “nhà ta” bị “đánh tráo khái niệm” mà nhìn gà hóa cuốc rồi mới hành xử mất lịch sự, thiếu văn hóa nhưng không hoàn toàn đúng. Tôi có anh bạn là người mẫu, với chiều cao nổi bật, phong thái sang trọng, anh được chú ý tại bất cứ nơi đâu anh tới.

Một lần, anh đang chọn được kha khá đồ nhưng vì sắp quay phim nên anh phải chọn thật kỹ càng, vì vậy, người bán hàng tỏ ra khó chịu, mặt sưng vù như bị ong đốt, cộc cằn đáp lời và thái độ vùng vằng rất thiếu duyên, anh không chịu được, vứt hết đống đồ đã chọn rồi không kiềm chế được anh nói: “Em bán hàng kiểu này có mà bán cho quỷ” rồi ra khỏi cửa hàng. Tất nhiên, anh một đi không trở lại.

Những phố “vẫy” khách ở Hà Nội

Hà Nội hiện nay xuất hiện rất nhiều những phố mà dân tình thường gọi là phố “kéo”, “chặn” khách. Tôi đã chứng kiến (và cũng từng gánh chịu) quá nhiều hành động rất phi văn hóa khi những “lơ” quán thời hiện đại chạy ra đứng đầy đường để lôi, kéo, chặn xe của người qua đường, tạo nên không biết bao nhiêu gương mặt với đầy đủ cung bậc cảm xúc từ giận dữ, bực mình, đến lo âu, hoảng sợ.

Thế nhưng kéo được “con mồi” vào chỗ rồi, thì thái độ phục vụ gần như tỉ lệ nghịch với sự nhiệt tình “chặn xe” ban nãy, khách hàng có thể ngồi chờ mỏi cả cổ với những bữa ăn “mầm đá”, sự hờ hững, lạnh nhạt của bồi bàn khiến “thượng đế” cảm thấy hụt hẫng, vì bị bỏ rơi!



Trời đánh tránh bữa ăn!



Huy vốn là cậu ấm có tiếng “Bạc Liêu công tử” ở Hải Phòng. Anh học tại một trường đại học lớn ở Hà Nội và gia đình chu cấp không thiếu một cái gì vậy nhưng cách ăn mặc bụi phủi, đã khiến anh gặp không ít tình huống oái oăm.

Có lần Huy rủ cô bạn gái vào một cửa hàng ăn nhanh, cô nhân viên thấy anh không được phong lưu như những khách hàng khác, bèn lườm lườm: “Đồ ăn này giá cao đấy anh nhé”. Câu nói “chạm nọc” tự ái ngút trời của chàng thiếu gia. Vẽ vời chán chê trên bàn bộn bề thức ăn, Huy mới đủng đỉnh gọi quản lý lên, gọi cả nhân viên phục vụ kia tới. Kết quả, cô nhân viên bị đuổi ngay lập tức.

Chị họ tôi trong một bữa ăn tại nhà hàng, vì không thấy bóng người phục vụ nào, chị gọi to lên thì xồng xộc một cô nàng chạy ra, mắt sáng quắc rồi cao giọng: “Chúng tôi không điếc đâu, chị không phải hét như thế!”.

Mọi người trong bàn tiệc chưa kịp ngạc nhiên thì chứng kiến tiếp hình anh cô này sừng sộ đứng sát cạnh bàn theo kiểu “nhà binh” tỏ ý là giờ sẽ đứng “canh” cho hết buổi! Bữa ăn trở nên kém vui và mất ngon, còn bà chị tôi thì đỏ bừng mặt vì xấu hổ khi mà chồng tương lai ngồi ngay cạnh! Nếu không có sự can ngăn của những người có mặt, có lẽ bà chị họ tôi đã không nhẫn nhịn bình tĩnh ngồi lại cho đến khi bữa ăn kết thúc!

Không nặng như những lời nói xỉa thẳng vào danh dự của khách hàng, nhưng không ít những cử chỉ thiếu văn minh  của người phục vụ trong các quán ăn như “cười nhạt” khi khách hàng lựa chọn món, gọi tên món, lau bàn ăn với thái độ hậm hực, khó chịu, làm theo yêu cầu của khách hàng một cách miễn cưỡng và kênh kiệu… cũng khiến không ít khách hàng cảm giác phiền lòng.

Trời đánh còn tránh bữa ăn, nên sự bực mình của các “thượng đế” ở những nhà hàng, quán ăn bao giờ cũng “thịnh nộ” và phẫn uất nhất. Đây cũng là bài học cho những chủ đầu tư, người quản lý những nhà hàng lớn nhỏ, bởi vì xét theo tâm lý, không ai muốn ăn uống ở một nơi bị “bạc đãi” và một lần bất tín vạn lần bất tin – nên cơ hội trở lại của người khách đó trong thì tương lai là gần như số không!

Một số người bạn sinh sống và làm việc tại TP HCM, mỗi lần ra Hà Nội vì lý do công việc, xong việc, họ vội vội vàng vàng đặt vé máy bay và trở về ngay. Nhiều khi bạn tôi cứ nửa đùa nửa thật: “Đi uống café ở Hà Nội nhiều khi muốn đập cho đứa phục vụ một phát, còn đi mua đồ thì chỉ muốn chạy cho xong”.



Kết



Một số người nổi tiếng mà tôi có quen biết, khi mở cửa hàng kinh doanh dịch vụ ở Hà Nội, họ luôn cẩn trọng với việc phục vụ của nhân viên đến mức việc training (đào tạo) gần như diễn ra hàng tuần.

NTK Võ Việt Chung cho biết anh lắp đặt camera không chỉ để quan sát an ninh cho cửa hàng mà còn… ghi lại cả thái độ phục vụ của nhân viên, nếu cô nào “chẳng may” xị mặt khi khách đến mà không mua, sẽ bị sa thải ngay lập tức.

Nghe Võ Việt Chung nói, tôi cứ trộm nghĩ rằng nếu như người chủ nào cũng ý thức cao độ về cung cách – văn hóa phục vụ – dịch vụ của mình đối với khách hàng như vậy, có lẽ chúng ta sẽ không còn phải đau đầu, chướng tai gai mắt khi hàng ngày vẫn phải đối mặt với rất nhiều lời nói – hành động thiếu hiểu biết, thiếu văn hóa, thừa vô duyên của những người mà họ không hiểu rằng họ đang kiếm tiền bằng chính cách phục vụ của mình, rằng họ đang bất nhã với người sẽ bỏ tiền ra nuôi họ!

Sài Gòn và Hà Nội

Cơn mưa. Mưa Sài Gòn giống tính tình các cô gái Sài Gòn, đỏng đảnh nhưng mau quên. Mưa Hà Nội giống tính tình các cô gái Hà Nội, âm ỉ và dai dẳng.

Ăn mặc

Ở Sài Gòn, bạn có thể mặc quần short, dép lê đàng hoàng vào Rex.

Ở Hà Nội, bạn có thể thấy các bác xe ôm mặc đồ vest đứng chờ khách bên Bờ Hồ.

Xe máy

Ở Sài Gòn, họ gọi chiếc xe gắn máy của bạn là xe hai bánh.

Ở Hà Nội, họ coi chiếc xe máy của bạn là xe có động cơ.

Gọi điện ngoài đường

Ở Sài Gòn, bạn hãy dừng xe – dắt lên vỉa hè – quay ngược đầu xe – nếu không muốn chiếc điện thoại của bạn cuốn theo chiều gió.

Ở Hà Nội, bạn hãy đứng giữa ngã tư tấp nập người qua để nói chuyện điện thoại – cho cả thế giới biết bạn là ai.

Giao thông

Ở Sài Gòn, bạn có thể vượt đèn đỏ thoải mái – nhưng chớ có đi vào phần đường xe hơi.

Ở Hà Nội, bạn có thể lượn lờ trước mũi xe hơi – nhưng đừng có dại dột mà rẽ phải tùy ý.

Ở Hà Nội: Đèn đỏ không được rẽ phải.

Ở Sài Gòn: Đèn đỏ có nơi còn được quẹo trái.

Con đường

Hà Nội: Đường, phố, ngõ, ngách.

Sài Gòn: Đại lộ, đường, hẻm, hẻm.

Hà Nội : Đường Giải Phóng chạy ra QL 1.

Sài Gòn: Đường Hà Nội chạy ra QL 1.

Giầy tất

Đàn ông Hà Nội có thể đi giày mà không cần mang tất.

Con gái Sài Gòn có thể đi tất mà không cần mang giày.

Đụng hàng

Khi hai cô gái cùng thích một món đồ giống hệt nhau:

Con gái Hà Nội: “Tớ với ấy cùng mua nó nhé?”.

Con gái Sài Gòn: “Ấy mua rồi à? Vậy tớ sẽ chọn thứ khác”.

Cà phê

Cà phê Sài Gòn với những hàng ghế xếp thẳng hàng như trên xe bus.

Cà phê Hà Nội chen chúc với hai đôi tình nhân cùng xếp chung một bàn.

Sài Gòn: Ít cafe + ít sữa + đá + đá + đá + … + đá = 1 ly phê sữa đá, xong cafe có một ấm trà to tướng… chan vào cafe uống. Hết lại có thêm (không cần xin).

Hà Nội: Cafe + sữa + 2 cục đá = cốc nâu đá, xin mỏi miệng đuợc cốc nước lọc.

Trà đá

Ở Hà Nội, một cốc trà đá ở các quán nước giá 500 đồng.

Ở Sài Gòn, cốc trà đá đó có thể pha làm bốn ly nhưng lại miễn phí.

Ăn trưa

Cơm trưa Sài Gòn với tô canh khổ qua hai nghìn rưởi.

Cơm trưa Hà Nội với bát nước rau dầm sấu không lấy tiền.

Dao dĩa

Khi bạn nói: “Cho tôi thêm một cái dĩa” với người bồi bàn.

Ở Hà Nội: Người ta sẽ mang cho bạn một cái nĩa.

Ở Sài Gòn: Họ sẽ mang cho bạn một chiếc đĩa.

Cảm ơn

Ở Sài Gòn, bạn dửng dưng khi thấy cô receptionist cúi gập người chào bạn.

Ở Hà Nội, bạn xúc động đến sững sờ khi thấy ai đó nói lời cảm ơn.

Dạ vâng

Khi phụ huynh người yêu bạn có lời mời bạn đến nhà dùng bữa:

Ở Hà Nội: Bạn nói: “Dạ, vâng!”.

Ở Sài Gòn:! Đã “Dạ” thì khỏi cần “Vâng”.

Chào hỏi

Khi bạn chào phụ huynh bố mẹ người yêu trước khi ra về:

Ở Hà Nội: “Cháu chào cô cháu về!”.

Ở Sài Gòn: “Con thưa dì con dzìa!”.

Tỏ tình

Khi bạn nói với một cô gái: “Thế em có yêu anh không?”

Con gái Hà Nội: “Nếu nói không thì sao?”.

Con gái Sài Gòn: “Tại sao lại không nhỉ”.

Giàu có

Bạn được coi là giàu có khi…

Ở Hà Nội: Bạn có rất nhiều tiền.

Ở Sài Gòn: Bạn tiêu rất nhiều tiền.

Giữ xe hàng quán

Hà Nội: trông hộ xe miễn phí.

Sài Gòn: “Anh cho xin 2 ngàn”.

Uống bia

Hà Nội: Bia hơi, lạc rang, 9 giờ tan tiệc.

Sài Gòn: Chai lạnh, đá to, nồi lẩu, nửa khuya dzìa.

Karaoke

Hà Nội: Chọn bài, hát vui là chính, hát sai tông cũng kệ.

Sài Gòn: Chọn vi tính, hát hay là chính vì thế hát rất tình cảm. Nhỡ mà sai tông sẽ quê lắm đấy ạ.

Xôi

Hà Nội: Gói lá khoai hay lá sen, xôi đồ bằng chõ.

Sài Gòn: Cho vào hộp, hay bịch nylon, cơm nếp nấu bằng nồi

Phở

Hà Nội: Khó mà thiếu mì chính, quẩy.

Sài Gòn: Làm sao ăn phở được khi mà không có rau, giá và tương đỏ (hoặc đen).

Siêu thị

Hà Nội: Đắt đỏ, hàng hóa không thiết thực.

Sài Gòn: Thuận tiện, giá rẻ như chợ. Là nơi thư giãn mỗi cuối tuần cả gia đình.

Nhà sách

Hà Nội : Nhân viên hách dịch.

Sài Gòn: Vào đọc chùa thoải mái, nhất là các em bé, có thể ngồi tại chỗ đọc mà không sợ bị đuổi.

Chùa chiền

Hà Nội: Bước chân vào là thấy lõng nhẹ bẫng, hỉ nộ ái ố đã để lại ở phía ngoài cửa.

Sài Gòn: Không gian ồn ào, không tịnh.

Tào phớ

Hà Nội: Lát mỏng, em nhớ ngày xưa hay hớt bằng vỏ con trai!

Sài Gòn: Lát dày cục, có gừng trong nước đường chứ không phải là hoa nhài.

Chè

Hà Nội: Ăn trong cốc, bát nhỏ.

Sài Gòn: Thường có nước dừa. Vội thì cắn 1 góc bịch chè và mút.

Cắt chanh

Hà Nội: Bổ ngang.

Sài Gòn: Bổ dọc 2 bên, bỏ phần giữa.

Cây xanh

Hà Nội: Nhớ phố hoa sữa Nguyễn Du, hàng sấu trên Trần Hưng Đạo. Sài Gòn: Me xanh đường Trần Văn Thủ, cây sao trên đường 3/2.

Nước canh rau muống

Hà Nội: Sấu, chanh.

Sài Gòn: Me, chanh.

HN: nem rán.

SG: chả ram, chả giò.

HN có bún chả.

SG có cơm tấm.

Cuối tuần

Hà Nội: Cả gia đình quây quần nấu nướng ăn tươi.

Sài Gòn: Đi ăn tiệm.

Chất chơi và chất chiến

Hà Nội: Xe đẹp, điện thoại nhỏ, áo bỏ trong quần nhưng hỏi tiền thì không có.

Sài Gòn: 5 số 67, Tak X đời đầu, áo phông quần sóc, hỏi tiền : Chú cần nhiêu?

Chợ tình

Người Hà Nội gọi người yêu là anh yêu, em yêu.

Người Sài Gòn gọi người yêu là ông xã, bà xã.

Xe

Hà Nội: Hiếm gặp những xe đời cũ.

Sài Gòn: Những xe viện bảo tàng cho mượn vẫn lưu hành đầy trên đường phố.

Vá xe

Sài Gòn: Vá xe lúc nửa đêm… em xin 5 ngàn thôi.

Hà Nội: Muộn rồi em ơi, 50 nghìn anh vá cho.

Hồ

Sài Gòn: Hồ con rùa to mà nhỏ, nhỏ mà to.

Hà Nội: Các hồ đều bé dần lại.

Shopping

Hà Nội: Mới sáng sớm ngày ra mà đã mặc cả kinh thế, đi đi không để còn đốt vía nào!

Sài Gòn: Cám ơn anh. Lần sau lại ghé em nha.

Tức mình chửi nhau:

Hà Nội: Đồ dở hơi

Sài Gòn: Quân mắc dịch

Hài

Hà Nội: Nặng về lời nói.

Sài Gòn: Nặng về cử chỉ.

Người Hà Nội: nói dài dòng, khó hiểu!

Người Sài Gòn: nói ngắn gọn, dễ hiểu!

Người SG nói: dễ hiểu.

Người HN nói: suy nghĩ trước khi hiểu.

Tiệm Internet

Hà Nội: ít nhưng rẻ!

Sài Gòn: nhiều mà mắc!

Ăn uống

Người Hà Nội hay ăn mặn

Người Sài Gòn hay ăn đồ ngọt

Phong cách sống

Người Hà Nội ra ngoài ban ngày, đêm về với u nó.

Người Sài Gòn ban ngày ở với vợ, ban đêm ra ngoài nhậu với bạn.

Tẩy

Ở Hà Nội: Nếu bạn gọi cái tẩy thì nó sẽ là cái tẩy

Ở Sài Gòn: Nếu bạn gọi cái tẩy, họ sẽ mang đến cho bạn một ly nước đá

Thuốc lá

Ở Hà Nội, rất dễ dàng gọi một bao Vina.

Ở Sài Gòn, em chỉ có Mèo thôi anh Hai.

Biển quảng cáo

Ở Hà Nội, phải mang tính lịch sự, trang trọng.

Ở Sài Gòn, càng hài ước càng thu hút mọi người.

Gọi điện về việc kinh doanh

Hà Nội: Chú là con ai đấy?.

Sài Gòn: Mang kế hoạch kinh doanh đến ta cùng bàn nhé!

Phát triển dự án

Sài Gòn: Làm thế nào để tự mình tạo lãi nhanh nhỉ?

Hà Nội: Thế Trung ương cho bao nhiêu tiền?

Khi khách đến nhà

Hà Nội: Mời bác dùng cốc chè tươi ạ.

Sài Gòn: Tí! Con chạy ra quán bà Ba mua chai nước ngọt về coi

Hà Nội: Mời cơm… ứ dám ăn.

Sài Gòn: Mời cơm là… phải ăn.

Khi ai cho mình cái gì

Hà Nội: Vâng quí hóa quá.

Sài Gòn: Trời ơi dữ hông.

Khen đồ ăn ngon

Hà Nội: Ngon tuyệt cú mèo.

Sài Gòn: Ngon bá chấy bò chét.

Khen vật gì to

Hà Nội: To vật vã.

Sài Gòn: Bự bành ki.

Con gái

Sài Gòn: da rám nắng, nói năng dễ thương con gái.

Hà Nội: da trắng, lạnh lùng khó bắt chuyện.

Hà Nội: Chị ơi cho em cái túi nylon

Sài Gòn: Chị ơi cho em cái bịch xốp

Hoa quả

Hà Nội gọi quả táo là quả táo.

Sài Gòn gọi quả táo là trái bom.

Hà Nội gọi quả dứa là quả dứa.

Sài Gòn gọi quả dứa là trái thơm.

Hà Nội gọi là ô mai.

Sài Gòn gọi là xí muội.

Uống bia

Hà Nội: Chai bia được rót quay vòng cho nhiều ly.

Sài Gòn: Chai của ai người ấy uống.

Uống rượu

Sài Gòn: Rượu sẽ phải uống cùng với nước đá và vài lát chanh.

Hà Nội: “Bắc cạn”.

Sinh viên và cave

Sài Gòn: nhiều em sinh viên trông như cave

Hà Nội: nhiều em cave trông như sinh viên

Sài Gòn: Hớt tóc thanh nữ và hớt tóc máy lạnh

Hà Nội: Gội đầu thư giãn

(Thực ra vào trong đó thì như nhau)

Khuyến mãi:

:Dm/=))

p/s: Nếu bạn gặp những nhân viên phục vụ thế này, bạn sẽ làm gì?

Theo PL&XH

[Via http://vedinh.wordpress.com]

Wednesday, January 6, 2010

We've Moved!

"Bold"red and blue nude by Lisa Byrne

Visit soartmodel at our new location http://soartmodel.com/

Contact soartmodel at lisabbyrne@hotmail.com

Follow on twitter: @soartmodel

Phone: 541-512-1746

Mail: Ms. Lisa Byrne

PO Box 774

Phoenix OR 97535

Have a lovely, passionate & creative day!

[Via http://soartmodel.wordpress.com]

Monday, January 4, 2010

Blake Lively Photo Gallery

Blake Lively Photo Gallery

.

Blake Lively (born August 25, 1987) is an American actress. She stars in the book-based TV series Gossip Girl as Serena van der Woodsen.

Blake Lively Photo, picture, pic, gallery

More Blake Lively Photos

She has also appeared in several films including Accepted and The Sisterhood of the Traveling Pants as well as its sequel, The Sisterhood of the Traveling Pants 2.

[Via http://nearlynaked.wordpress.com]

Friday, January 1, 2010

Day 56 (12/31/09): Aught Ten

I have a penchent for New Years Eves I’d care not to remember, and thanks to my penchant for whiskey, this is an easily accomplishable mission.  I got the breakfast date out of the way, and it was a shocker my orange juice didn’t turn into a screw driver, but even I have my limits, scarce as they may be.

Not daring to return to the scene of so many crimes, Kara had her own party this year. Her west side apartment was no roof party. I may be biased due to my hatred of the west side…who knows. I invited Nicole, and I was tense because I really wanted Kara to like her.  Potentially putting myself into another fiasco, I was a tad anxious. I took a nip out of the flask while standing in the hallway, offering some to Nicole. This time she didn’t give me any grief about drinking, she took it straight from me and downed quite a bit of it. I was a little impressed with her straight face as she calmly down a few shots of Jameson.

I wore tie, so she could drag me away at a moments notice from uncomfortable conversations or, in a perfect world,  moments of passion on top of all the coats.  Almost immediately, Taylor sees us, and zeroes in. She starts talking about how she heard so much about Nicole, which she couldn’t have possibly, but she must have been aware of her existence. And then the lightbulb clicked on. This was the explanation for the sudden availability.  Jealousy is never a pretty color, and nobody wears it well.

I whispered in Nicole’s ear to grab my tie and drag me out of there, which she did. She laughed at me and said that that wouldn’t work if she was across the room. I told her that in that case she’d have to stick close…strictly for those purposes of course.  We then went on to play a few horrible games at beer pong against Kara.  Kara didn’t like how I was breaking up the band, but she understood…considering we both played miserably. Me with Nicole, and her with somebody else.  All in all it was just another night, remarkably unremarkable.  I was just happy that nothing too terrible happened.  I got a nice midnight kiss from Nicole, and we immediately left the party.  We had a nice long walk in the snow stealing whiskey & kisses to keep warm.

[Via http://100girls100days.com]